Phàm Nhân Tu Tiên: Có Gì Mà “Gây Nghiện” Đến Thế?

Chào các đạo hữu, hôm nay chúng ta cùng “tám” một chút về một trong những bộ tiểu thuyết tu tiên kinh điển mà có lẽ ai cũng từng nghe qua, hoặc thậm chí là “cày” nát rồi: Phàm Nhân Tu Tiên của Vong Ngữ. Bản thân tôi cũng là một fan cứng của bộ này, và phải thú thật là nó đã “ngốn” của tôi không ít thời gian. Nhưng tại sao Phàm Nhân lại có sức hút mãnh liệt đến vậy, và nó khác biệt, hay thậm chí là vượt trội, so với những siêu phẩm tu tiên khác như thế nào? Chúng ta hãy cùng “mổ xẻ” những điểm mạnh, điểm yếu của nó dưới góc nhìn cá nhân của tôi nhé!


Khi Người Phàm Hóa Thánh: Điểm Mạnh Làm Nên Thương Hiệu “Phàm Nhân”

Tôi còn nhớ như in cái cảm giác lần đầu tiên đọc Phàm Nhân. Nó khác hoàn toàn so với những bộ tu tiên tôi từng đọc trước đó. Không có anh hùng bá đạo, không có thiên tài ngút trời, mà là một Hàn Lập “phàm phu tục tử” đúng nghĩa. Và chính cái sự “phàm nhân” đó lại là điểm mạnh lớn nhất, theo tôi.

1. Xây Dựng Nhân Vật Chính Chân Thực Đến Khó Tin

Hàn Lập không phải là người thông minh xuất chúng, không có thiên phú dị bẩm, thậm chí còn có phần “tiểu nhân”, hèn nhát lúc ban đầu. Nhưng chính những thiếu sót đó lại khiến nhân vật này trở nên cực kỳ thực tếgần gũi. Bạn có thấy một chút của mình trong Hàn Lập không? Một người luôn cẩn trọng, không tin ai tuyệt đối, luôn đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu và luôn nỗ lực không ngừng nghỉ để sinh tồn và vươn lên. Cái sự “cẩn thận chó má”, “đánh không lại thì chạy”, “đánh thắng thì rút kinh nghiệm” của Hàn Lập đã trở thành thương hiệu, khiến bao người vừa yêu vừa ghét nhưng lại không thể rời mắt.

So với nhiều bộ khác nơi nhân vật chính thường có bàn tay vàng quá lớn, hay được buff quá đà, Hàn Lập đi lên hoàn toàn bằng sự nỗ lực, tính toán và một chút may mắn (từ bình nhỏ thần bí). Điều này tạo cảm giác chân thật và làm người đọc đồng cảm hơn rất nhiều.

2. Thế Giới Quan Rộng Lớn, Logic Và Có Chiều Sâu

Thế giới tu tiên trong Phàm Nhân không chỉ đơn thuần là việc tăng cấp, đánh quái. Nó là một xã hội thu nhỏ với đủ loại bang phái, tông môn, thế lực ngầm, tranh đoạt tài nguyên, âm mưu quỷ kế. Từng cấp bậc tu vi, từng loại pháp bảo, đan dược đều có lý giải rõ ràng, tạo nên một hệ thống logic và chặt chẽ. Vong Ngữ đã rất tài tình khi xây dựng một thế giới mà ở đó, kẻ mạnh không chỉ nhờ tu vi cao mà còn nhờ mưu trí, sự chuẩn bị kỹ lưỡng và cả sự tàn nhẫn cần thiết.

Khi so sánh với những bộ khác đôi khi chỉ tập trung vào việc “farm” quái, “lượm” bảo, Phàm Nhân đi sâu hơn vào việc phác họa bức tranh toàn cảnh của giới tu tiên, nơi sự sống còn luôn là ưu tiên hàng đầu.

3. Cốt Truyện Lôi Cuốn, Không Ngừng Nghỉ

Mỗi chương của Phàm Nhân đều mang đến những diễn biến bất ngờ, những thử thách mới và những màn “lật kèo” không tưởng. Từ lúc Hàn Lập còn là phàm nhân, đến khi bước chân vào tu tiên giới, rồi phi thăng tiên giới, mỗi giai đoạn đều có những điểm nhấn riêng, không hề nhàm chán. Cảm giác hồi hộp, tò mò xem Hàn Lập sẽ “làm gì tiếp theo” để sống sót và mạnh lên luôn thường trực.

Tôi thấy nhiều bộ truyện khác đôi khi bị “đuối” ở giữa, hoặc lặp lại motif cũ. Phàm Nhân lại giữ được nhịp độ và sự hấp dẫn gần như xuyên suốt, đó là một điều hiếm có.


“Hạt Sạn” Của Kẻ Phàm: Điểm Yếu Không Thể Phủ Nhận

Dù yêu thích đến mấy, tôi cũng phải thẳng thắn nhìn nhận rằng Phàm Nhân Tu Tiên không phải là không có điểm yếu.

1. Đôi Chỗ Hơi Dài Dòng, Chi Tiết Thừa Thãi

Vâng, tôi biết là Vong Ngữ muốn xây dựng thế giới chân thực, nhưng đôi khi những đoạn miêu tả quá chi tiết về các loại linh dược, công pháp, hoặc những màn “lượm đồ” hơi dài dòng có thể làm người đọc cảm thấy hơi ngán ngẩm. Đặc biệt là ở những đoạn sau, khi cấp độ tu vi đã quá cao, những khái niệm mới đôi khi trở nên khó nắm bắt và đôi khi tạo cảm giác “làm màu”.

So với những bộ có tiết tấu nhanh, gọn, Phàm Nhân đôi khi đòi hỏi sự kiên nhẫn nhất định từ độc giả.

2. Các Nhân Vật Phụ Chưa Thực Sự Nổi Bật

Đây có lẽ là điểm yếu lớn nhất mà nhiều độc giả của Phàm Nhân thường phàn nàn. Ngoại trừ Hàn Lập, các nhân vật phụ khác, dù có vai trò quan trọng đến mấy, cũng thường chỉ xuất hiện rồi biến mất, ít để lại ấn tượng sâu sắc. Tính cách của họ thường được xây dựng khá đơn giản, và ít có sự phát triển qua thời gian. Điều này khiến cho câu chuyện đôi khi chỉ xoay quanh Hàn Lập mà thiếu đi sự tương tác đa chiều, phong phú từ các tuyến nhân vật khác.

Trong khi đó, nhiều siêu phẩm khác lại rất thành công trong việc xây dựng dàn nhân vật phụ có chiều sâu, thậm chí có những nhân vật được yêu thích không kém gì nhân vật chính.

3. Thiếu Sự Lãng Mạn, Tình Cảm

Nếu bạn là người thích những bộ tu tiên có yếu tố tình cảm, lãng mạn thì Phàm Nhân có lẽ sẽ không làm bạn hài lòng. Tình yêu, tình bạn, tình thân trong Phàm Nhân được khắc họa rất mờ nhạt, gần như không có đất diễn. Hàn Lập của chúng ta tập trung vào tu luyện và sinh tồn đến mức quên đi cả những khía cạnh cảm xúc đó. Điều này có thể khiến một số độc giả cảm thấy câu chuyện hơi khô khan.


Lời Kết: “Phàm Nhân” Có Còn Là “Chân Ái”?

Vậy cuối cùng, Phàm Nhân Tu Tiên có phải là một siêu phẩm đáng đọc không? Với tôi, câu trả lời là , và chắc chắn là nó vẫn giữ một vị trí đặc biệt trong lòng tôi. Dù có những “hạt sạn” nhất định, nhưng những điểm mạnh về sự chân thực của nhân vật chính, thế giới quan logic và cốt truyện lôi cuốn đã làm nên tên tuổi của nó và khiến nó nổi bật giữa rừng tiểu thuyết tu tiên.

Nếu bạn là người yêu thích thể loại tu tiên, muốn tìm kiếm một bộ truyện có chiều sâu, một nhân vật chính đi lên từ hai bàn tay trắng bằng sự nỗ lực và mưu trí, thì Phàm Nhân Tu Tiên chắc chắn là lựa chọn không thể bỏ qua. Bạn đã đọc Phàm Nhân chưa? Và bạn nghĩ sao về những điểm mạnh, điểm yếu của nó so với các bộ tu tiên khác? Hãy cùng chia sẻ quan điểm của bạn nhé!